Xã hội ngày càng phát triển, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn, trừ tình yêu.
Thời đại bây giờ, không khó để thấy những cuộc chia ly. Những cuộc tình tan vỡ nhiều đến mức người ta dần coi đó là một chuyện rất đỗi bình thường, và kể cả chính người trong cuộc cũng cảm thấy đó là chuyện chẳng hề to tát. Yêu nhau xong, hết duyên, hết thích, hết cảm hứng dành cho nhau, thế là bỏ. Tuy nhiên, đã bao giờ người ta thử ngồi lại, và hỏi bản thân rằng: “Ơ, tại sao bây giờ yêu thì khó, mà chia tay thì dễ thế nhỉ”?
Có phải là vì thất bại quá nhiều trong chuyện tình cảm khiến con người dần chai sạn và lãnh cảm với cảm giác yêu đương? Hay là tại mình quên mất cách yêu thương một người là gì? Hoặc tệ hơn, quên mất tình yêu là cái gì mất rồi.
Để nói về lý do chia tay, có lẽ chuẩn bị trước một xấp giấy A4 đủ dày để đóng cả quyển Những trang vàng may ra mới ghi hết được. Chúng ta chưa chuẩn bị kỹ lưỡng cho mối quan hệ đầy tính ràng buộc. Chúng ta chưa đủ chín chắn để biết hy sinh sự ích kỷ cá nhân để yêu vô điều kiện. Chúng ta chưa sẵn sàng để đầu tư mọi thứ cho tình yêu giữa hai người. Chúng ta là những kẻ hèn nhát hay từ bỏ. Chúng ta yếu đuối, không để tình yêu kịp lớn lên đã vội vã úa tàn.
Chúng ta có thực sự đang tìm người để yêu?
Thực tế, ta chẳng đi tìm tình yêu. Cái chúng ta tìm kiếm là một người để cùng đi xem vài ba bộ phim, để có chỗ dựa dẫm khi đi tiệc tùng du lịch, không phải một con người hiểu mình từ những tâm tư sâu kín nhất chẳng dễ gì nói ra. Chúng ta có xu hướng chỉ muốn tìm người để cùng trải qua những năm tháng tuổi trẻ để không bị cô đơn, đâu có phải tìm một người để gắn bó và tạo ra những kỷ niệm đẹp?
Mục đích chính của ta là tìm một cuộc sống không hề nhàm chán. Đâu phải tìm một người bạn đời đâu, đây chẳng qua là tìm ai đó để bản thân chúng ta được cảm thấy mình đang sống, đang tận hưởng và có một người để tận hưởng cùng.
Vì còn nhiều thứ quan trọng hơn việc yêu đương
Một lý do khác, cuộc sống bây giờ xô bồ quá, dường như gánh nặng cơm áo gạo tiền, gánh nặng chạy đua với thời gian và bạn bè trang lứa quá lớn khiến con người chẳng còn thời gian để phiêu lưu tình ái nữa. Người ta còn nhiều thứ phải lo hơn là kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Thời đại này người ta sống cho lý tưởng vật chất, làm gì có chỗ cho một mái nhà tranh hai trái tim vàng.
Tiếp, con người bây giờ ích kỷ hơn trước rất nhiều. Mỗi khi chúng ta làm cái gì, chúng ta ngay lập tức muốn được phần thưởng của chúng ngay. Lấy ví dụ, khi đăng cái gì lên mạng, chúng ta lại hồi hộp mong đợi phản ứng của người ta, hay số lượt thích, chia sẻ thế nào, hoặc cái ngành nghề mình chọn đem lại những gì. Theo lẽ dĩ nhiên, người ta cũng trông mong quá mức vào tình yêu.
Chúng ta mong đợi về sự phát triển của tình yêu theo năm tháng, sự kết nối cảm xúc giữa hai con người theo thời gian, mong đợi về cả cảm giác thuộc về nhau khi hai người đã dần trở nên thân thiết. Tuy nhiên, cái mà chúng ta không mong đợi là đầu tư thời gian công sức. Rõ ràng, chẳng có cái gì xứng đáng với thời gian, sự kiên nhẫn mà chúng ta đã bỏ ra. Kể cả tình yêu luôn.
Vì chúng ta thích add friend, thích những mối quan hệ mới
Thay vì dành một ngày bên người mình yêu, chúng ta lại thích dành một giờ cho hàng trăm con người trong friendlist Facebook. Chúng ta tự huyễn hoặc bản thân là những con người “hướng ngoại, thích giao tiếp”. Chúng ta thích gặp gỡ, dăm ba câu xã giao với nhiều người, thay vì tìm hiểu, nói chuyện sâu với một người.
Cái gì chúng ta cũng muốn. Thật tham lam. Đến với nhau chỉ vì một sự thu hút rất mong manh để rồi ngay lập tức tìm cách cắt đứt nó khi tìm thấy một người khác thú vị hơn. Chúng ta hẹn hò cả tỷ người nhưng chẳng cho ai một cơ hội thực sự. Chúng ta thất vọng về mọi thứ, trừ bản thân.
Chỉ nói chuyện trực tiếp khi điện thoại… hết pin
Công nghệ phát triển đưa con người lại gần nhau hơn, gần đến nỗi chỉ thở thôi là biết hôm qua ăn rau muống hay ăn rau cải. Những cử chỉ thân thương dần bị thay thế bởi các con chữ và đống Emoji mặt trơ trán bóng vô hồn. Thay vì gặp nhau và nói chuyện trực tiếp, giờ đây người ta chọn Facetime, Skype, Snapchat, Facebook. Kể cả khi đang ngồi cạnh nhau, khi điện thoại hết pin, chúng ta mới nói chuyện trực tiếp, có khi chỉ để hỏi xem ổ cắm điện ở đâu…
Kết quả là, chúng ta đã phải “chịu đựng” nhau quá nhiều, dần mất đi cái cảm giác háo hức gặp gỡ, lâu dần, chán nhau. Cũng bởi cái gì cũng chia sẻ trên mạng, gặp rồi biết nói gì đây?
“Còn trẻ mà, ổn định làm gì”
Chúng ta là thế hệ tự nhận mình là những kẻ lang thang, chẳng thể ở lâu tại một nơi nào đó. Ai cũng nghĩ mình là cánh chim tự do và tự cho mình quyền được đi khám phá cho tới khi mỏi mệt. “Còn trẻ mà, ổn định gì” là câu nói quá sức phổ biến. Dường như bây giờ, tư tưởng tìm kiếm một người để cùng bên nhau suốt đời bị coi là một tư tưởng nhuốm màu tím sến và đáng bị bài trừ.
Chúng ta thích tự coi mình là cá thể đặc biệt, và người đặc biệt sẽ đi ngược lại với khái niệm đạo đức bình thường.
Thế hệ bây giờ coi tình dục là sự tự do. Tình dục không có nghĩa là tình yêu, người ta rỉ tai nhau thế đấy, và cũng làm đúng như thế đấy. Lên giường thì dễ, nhưng bắt họ ở trên giường cho đến sáng ngày hôm sau thì lại khác. Và ở cái xã hội này, dường như việc ngoại tình chẳng còn là điều bất thường. Người ta vẽ ra những khái niệm quan hệ mở, quan hệ phức tạp khác, cốt để che đậy một cách tuềnh toành cái sự dễ dãi của bản thân.
Đã qua cái thời người ta từ bỏ tất cả để yêu
Chúng ta là thế hệ tuân theo các quy tắc logic nhiều hơn là nguyện vọng bản thân. Đâu còn nhiều mối tình yêu như điên như dại. Lên máy bay đi cả nửa địa cầu chỉ để uống một tách cà phê với một người đặc biệt? Chỉ có trên phim. Yêu xa, xác định 90% là bỏ.
Chúng ta là thế hệ hèn nhát. Chúng ta sợ cảm giác yêu, sợ những điều ràng buộc, sợ vấp ngã, sợ tổn thương, sợ trái tim bị bóp nghẹt. Chúng ta không cho phép ai được bước vào vùng an toàn của bản thân, cũng như chẳng dám bước khỏi vòng tròn ấy để yêu si dại.
Cái mà bây giờ chúng ta làm là núp sau những bức tường mình tự xây lên, rình mò tình yêu và vụt bỏ chạy khi vừa tìm thấy nó. Chúng ta biện hộ rằng mình chưa sẵn sàng. Thực ra là vì chúng ta quá lý trí và quá tự vệ mà thôi.
Mà kỳ thực, giờ đây người ta chẳng còn trân trọng tình yêu nữa. Chúng ta dễ dàng từ bỏ những con người tuyệt vời để chạy theo đánh bắt cái mà chúng ta gọi là “những con cá khác trên biển khơi”. Người yêu, đâu còn là một mỹ từ đầy tính linh thiêng nữa?
Chẳng có gì mà chúng ta không thể chinh phục được? Trước kia thôi, giờ đây, từng ông một đang xếp hàng để bị nốc-ao khỏi đấu trường tình yêu. Người ta gọi đây là tiến hoá thụt lùi.